Tháng: Tháng 6 2015

  • VẼ NIỀM VUI CHO ĐỜI, CHO NGƯỜI

    VẼ NIỀM VUI CHO ĐỜI, CHO NGƯỜI

    Có những ấn tượng thật đẹp được gởi lại ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, anh Trương Văn Hùng là một trường hợp như vậy khi anh đón tôi bằng một nụ cười thân thiện, rạng rỡ, xua cái oi bức của Sài Gòn những ngày đầu tháng năm nóng nực.

    Là cảnh sát khu vực với mật độ công việc dày đặc, tuy vậy anh vẫn dành cho tôi một khoảng thời gian nhỏ nhưng đủ trọn vẹn để kể về chuyện đời, chuyện người, những vui buồn, được mất trong cuộc sống. Anh gia nhập vào hàng ngũ quân đội từ năm 17 tuổi và tiếp tục đóng góp sức lực cho quê hương đến tận bây giờ. Anh tâm sự, có lẽ anh quá may mắn khi trưởng thành trong hoàn cảnh đất nước không còn tiếng súng, non sông thu về một dãy, Nam Bắc sum họp một nhà. Công việc của thế hệ tiếp theo – những người hậu bối như anh là nối gót cha ông, cùng nhau xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Do đó, học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh đã ngày ngày ăn sâu vào máu thịt của người con gốc Sài Gòn này, trở thành kim chỉ nam cho tư duy và vận dụng những tư tưởng ấy vào đời sống thực tiễn một cách ý nghĩa và giá trị nhất.

    Có lẽ thời gian gặp gỡ của chúng tôi không đủ nhiều để tỏ tường về mọi ngõ ngách trong cuộc sống nhưng cũng đủ để tôi hiểu thêm một tính cách mới, một con người mang trọng trách ngày đêm giữ vững an ninh địa bàn là cần thế nào. Không khoa trương, phóng đại mà thân mật, chân tình và vui tính là những gì mà tôi cảm nhận được từ anh. Chính những cử chỉ này đã xóa tan khoảng cách mà tôi tự đặt ra lúc chúng tôi chưa gặp nhau.

    Anh là mẫu gương điển hình cho câu nói “vì nước quên thân, vì dân phục vụ”, luôn học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, vận dụng tốt những giá trị ấy vào đời sống, xây dựng tác phong, kỷ luật kỷ cương chặt chẽ, quan hệ tương thân, tương ái giúp đỡ đồng đội vượt mọi khó khăn. Những anh em cấp dưới khi gặp vấn đề về mọi mặt, trong khả năng có thể là anh giúp hết mình, không cần suy nghĩ tính toán. Chính những hành động này của anh đã làm cho các đồng nghiệp cấp trên và cấp dưới ngày càng tin yêu, tôn trọng.

    Không những vậy, anh cùng các đồng chí, đồng đội nghiêm túc xây dựng đóng góp kỷ luật cơ quan, phê và tự phê bình, xây dựng đơn vị ngày càng phát triển vững mạnh, là một trong những lá cờ đầu trong mọi công tác, phong trào địa phương.

    Xây dựng bản thân có lối sống giản dị, gần gũi quần chúng. Đây là một trong những điều ấn tượng nhất của anh, không chỉ riêng tôi mà nhiều người dân địa phương cũng công nhận như vậy. Chính anh là người cắt đi khoảng cách vô hình trong mối quan hệ giữa “công an” và “quần chúng” mà nhiều người thường dè dặt. Vì vậy mà rất nhiều người đến tìm anh với mong muốn nhờ anh “gỡ rối” nhiều khía cạnh trong cuộc sống, và hiển nhiên anh trở thành “chuyên gia tâm lí” bất đắc dĩ nhưng cũng rất thành công. Có những người khi đến gặp anh, họ tâm sự cả những chuyện trong gia đình, những chuyện mà theo như người dân đó nói là “không thể tâm sự với ai khác ngoài anh”. Những chuyện tình cảm và tranh chấp tài sản cũng được anh hạ hồi phân giải và đưa ra những cách giải quyết cực kỳ thuyết phục, không mất lòng ai cũng không làm họ cảm thấy bị tổn thương.

    Ngoài những chuyện gia đình, chuyện tình cảm cá nhân, hay chuyện tranh chấp tài sản thì anh còn tư vấn cả pháp luật (những hiểu biết trong phạm vi của anh). Nhiều người khi đến đây, họ còn nói vui rằng:Tui nói thiệt nha, đến đây gặp anh vì thấy anh gần gũi, dễ chịu, nhờ tư vấn chuyện gì cũng thấy nhẹ lòng, mà đặc biệt không tốn một đồng xu nào”. Nhưng nếu có những nội dung vượt ngoài sự quản lí của anh và cơ quan thì anh chỉ bảo tận tình nơi tiếp theo mà người dân phải đến để giải quyết vấn đề, theo như lời anh “đã giúp thì giúp tới bến”. Hơn nữa, ngoài sự vui tính, phóng khoáng, không câu nệ thì điểm đặc biệt mà ai cũng ấn tượng nơi anh chính là nụ cười. Anh nói: “Một nụ cười bằng mười than thuốc bổ”, mà cũng có ai tính phí nụ cười đâu mà sợ, do đó anh luôn bắt đầu mỗi câu chuyện bằng một nụ cười, không những làm bản thân thoải mái, mà người đối diện họ cũng cảm thấy nhẹ nhàng, gần gũi, mọi chuyện sẽ được cởi mở chân tình và dễ dàng đồng cảm. Nhiều người đến gặp anh trong tâm thế “tiến thoái lưỡng nan” không biết phải xoay trở hay giải quyết rắc rối ra sao thì anh chính là người dắt họ đi qua những khoảng trống chênh vênh đó.

    Bà Lê Thị Thu (một người dân trong phường) nói đùa: “Ông này vui cũng có ông, mà buồn cũng có ông luôn, ở đâu cũng gặp ông hết, từ đám cưới đến ma chay ông đều tham dự…”. Một câu nói ngắn gọn nhưng cũng quá đủ để chúng ta thấy rằng anh có một vị trí khá quan trọng và gần gũi đối với người dân địa phương, luôn sát cánh cùng họ để chung vui hỷ sự, chia buồn tang sự. Sự hiện diện của anh trong những hoàn cảnh như vậy đã tạo thành lớp keo dính chặt tình cảm quân dân như cá với nước, dù hôm nay và ngày mai vẫn vậy.

    Nắm bắt tâm lý để mở đầu câu chuyện và tùy tình huống để giải quyết khó khăn là điểm nổi bật tiếp theo của anh, mà theo lời anh đó là cả một quá trình quan sát và rèn luyện, vì thực tế cuộc sống muôn màu muôn sắc không để áp dụng những phương pháp máy móc, khô khan. Dù biết rằng nói thẳng sẽ là cách hay nhất để giải quyết vấn đề nhưng trong nhiều trường hợp chúng ta cần có những góp ý riêng tư để tạo cảm giác dễ chịu. Theo lời anh: Đôi khi giải quyết nhiều chuyện gây gỗ của lối xóm, đứng ở cương vị vừa là láng giềng, vừa là công an khu vực nên anh kết hợp cả hai, lúc mềm mỏng nhưng lúc cũng cần sự cứng rắn”. Hay như khi đi xử phạt những người buôn bán lấn chiếm lòng lề đường thì anh cũng hạn chế sáng sớm vì rất ngại, họ cũng vì miếng cơm manh áo, còn anh thì phải làm theo trách nhiệm chứ sao giờ. Không những vậy, anh còn cho biết thêm: “Chọn thời điểm thích hợp để nói chuyện là chính mình đã tạo thành công cho cuộc nói chuyện hơn 50%”. Do đó những mối quan hệ của anh, từ gia đình đến đồng nghiệp, từ cơ quan ra xã hội đều thành công, không quá câu nệ chuyện phép tắc xưng hô, nhờ lẽ đó anh rất được mọi người yên mến vì sự thân thiện, gần gũi nhưng chuẩn mực, mềm dẻo: “Không phân biệt cấp bậc, tôn ti một cách cứng nhắc, khô khan, nhưng cũng không quá lỏng lẻo mà “vừa cương vừa nhu”, tạo ấn tượng rất tốt với các đồng nghiệp”, anh tiếp lời.

    Anh luôn tiên phong và vận động mỗi cá nhân, đồng nghiệp, quần chúng nhân dân chấp hành tốt pháp luật và các quy ước, phong trào của địa phương, học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Làm cho mọi người hiểu được vấn đề và cách thực hiện cũng như giải quyết khó khăn; phát động nhiều phong trào toàn dân bảo vệ an ninh Tổ quốc, vận động nhân dân vào Ban điều hành tổ dân phố để giữ vững an ninh và trật tự địa bàn.

    Thời gian qua, anh cùng đơn vị và cô Lê Thị Ngà xây dựng nhóm Kim Đồng ở khu vực chợ Nancy, nhiệm vụ là giúp những em hư hỏng, lạc bước quay về với gia đình, học nghề để làm lại cuộc đời sau những vấp ngã đau thương tuổi trẻ. Mô hình này rất được các phương tiện thông tin đại chúng quan tâm. Những em này đại đa số là con em của những người buôn bán ma túy, đi tù, không ai quan tâm, chăm sóc vì vậy đơn vị tập hợp và giới thiệu cho các em đi học, đi làm.

    Hơn nữa, những thủ tục hành chính của đơn vị đã được cải thiện rất nhiều theo các mô hình tổ chức hiện nay. Nhiều người dân rất phiền hà khi chờ đợi giải quyết, như lời anh: “Nhiều người rất bận nhưng cũng phải chờ cả hai tiếng ở những nơi giải quyết thủ tục hành chính nên nếu người dân cần gấp thì chạy đến nhà chứng giúp, tranh thủ làm cho họ. Còn nếu họ có thời gian, để ngày hôm sau mới chứng thì sáng ngày hôm sau mình sẽ gọi điện nhắc người dân”.

    Trong suốt những năm tháng đảm đương vị trí công an khu vực, nhiều lần anh đã đối mặt với khó khăn, hiểm nguy. Ấn tượng nhất là những tội phạm khu vực, khi bị phong tỏa để bắt giữ thì người đó nói: “Mấy ông phá cửa vào là tui phóng hỏa đốt nhà đó nha, phải cho tôi gặp chú Hùng, cảnh sát khu vực ngay bây giờ”. “Qua đó để chúng ta biết rằng cách hành động, cách đối nhân xử thế của mình rất quan trọng, một khi họ đã tin tưởng mình thì mình phải mang đến niềm tin cho họ”, anh nói. Đó cũng là điều anh học được từ Bác Hồ “chúng ta phải khôn khéo với địch, có như vậy mới chiến thắng”.

    Cuộc trao đổi chắc chắn sẽ còn dài nữa nếu không có những cuộc hẹn sáng nay của anh với người dân (minh chứng cho sự bận rộn và niềm tin mà người dân dành cho anh). Nhưng thiết nghĩ, những trao đổi vừa rồi đã khắc họa rất rõ nét chân dung một quân nhân luôn học tập và vận dụng rất tốt tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh vào đời sống thực tiễn, cẩn trọng giải quyết từng vấn đề và ứng phó mọi tình huống rất sáng tạo, tinh tế, nhạy bén nhưng không kém phần tâm lí, nhẹ nhàng. Đặc biệt, anh không quên nở nụ cười khi bắt đầu một câu chuyện hay giải quyết một vấn đề, đó cũng là một trong những châm ngôn sống của anh “Cười để trẻ, khỏe, động lực để ta bước tiếp và là loại keo dán chặt nhất những mối quan hệ cũ, bắt đầu nối kết những mối quan hệ mới”.

  • BÔNG HOA TRONG VƯỜN BÁC

    BÔNG HOA TRONG VƯỜN BÁC

    Tôi tìm đến nhà chị Đặng Thị Huỳnh Như khi ánh chiều vừa buông lững lờ trong những con hẻm đường Phạm Viết Chánh, quận Bình Thạnh. Ánh nắng chiều hôm ấy dịu ngọt như nụ cười đôn hậu của chị. Những câu chuyện đời, câu chuyện nghề cứ thế tiếp diễn trong sự đầm ấm của căn nhà nhỏ đầy tiếng cười.

    Chị, ngày ấy là một sinh viên vừa tốt nghiệp được nhận vào làm kế toán trường mầm non Hoa Lan, phường Cầu Kho, quận 1. Nhìn lại quãng đường với 20 năm gắn bó ở vai trò là một kế toán, chị luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao từ chế độ, chính sách, tiền lương cho nhân viên, giáo viên nhà trường. Ngoài hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, chị còn giúp đỡ các đồng ngiệp trong và ngoài trường. Được gọi là người giữ “bát gạo” trong nhà trường, chị luôn cố gắng tham mưu để tìm cách giải quyết làm sao để cuộc sống của đồng nghiệp không gặp nhiều khó khăn nên chị luôn nhận được sự tin yêu của mọi người. Với bản chất thẳng thắn luôn chân thành góp ý để mọi người sống tốt hơn, hoàn thiện bản thân mình và hoàn thành tốt nhiệm vụ của cơ quan. Với tính cách từ tốn và điềm đạm, chị luôn biết kiềm chế cảm xúc bản thân, không để cảm xúc tiêu cực chế ngự bản thân. Chính vì vậy chị luôn suy xét thấu đáo mọi sự việc xung quanh, bình tĩnh tìm ra giải pháp ứng xử hợp lý, hữu hiệu nhất những vấn đề gặp phải. Đó là kết quả của sự tập luyện, học hỏi và luôn cố gắng hoàn thiện bản thân. Chị cười hiền “Những lúc nóng giận quá chị uống cốc nước vào như một nhắc nhở cho bản thân mình, một câu nhịn chín câu lành. Đừng làm tổn thương người khác khi mình nóng giận.” Vì chị luôn tôn trọng tập thể, luôn yêu thương đồng nghiệp mình, cố gắng tạo môi trường đoàn kết, thân thiện trong môi trường làm việc.

    Chia sẻ về nghề nghiệp, chị tâm sự ngoài sự tỉ mỉ, cẩn thận bởi tính chất công việc đòi hỏi sự chính xác đến từng con số thì trung thực là một đức tính cần được đặt lên hàng đầu. Chủ tịch Hồ Chí Minh có lời răn: “con người có bốn đức là cần, kiệm, liêm, chính, thiếu một đức là không thành người”. Vì vậy chị luôn công khai thu chi một cách rõ ràng. Với kinh nghiệm 20 năm trong nghề nhưng không vì thế mà chị ỷ lại, tự mãn vào kinh nghiệm của mình. Với chị, học hỏi là một việc làm xuyên suốt. Chị luôn có tinh thần học tập để nâng cao trình độ chuyên môn nghiệp vụ nỗ lực tự rèn luyện để nâng cao trình độ chuyên môn nghiệp vụ, nâng cao vốn sống vốn hiểu biết của mình qua các lớp học ngoại khóa về tâm lí để mình sống tốt hơn, để biết kìm chế bản thân mình và cũng để nuôi dạy tốt hơn hai cậu con trai.

    Ngọn lửa đam mê là điều tôi thấy rõ nhất ở công việc kế toán trường mầm non của chị. Bởi được làm việc là một loại hạnh phúc. Dù mệt mỏi, dù lo lắng nhưng thường trực nhất trong cảm xúc vẫn chính là niềm vui. Nó làm chị thấy việc làm của mình trở nên rất có ý nghĩa, nó thôi thúc, lôi cuốn vào guồng quay của bộ máy công việc. Với tình yêu nghề đó, chị luôn tạo ra niềm cảm hứng để giải quyết hiệu quả với những con số mà không hề nhàm chán. Nó như một ngọn lửa rực cháy bừng trong tim và cảm hứng từ những con số nhiên liệu để ngọn lửa ấy đam mê kế toán cháy mãi từng ngày. Sự hứng khởi, ngọn lửa niềm đam mê ấy được truyền hơi ấm sang cho đồng nghiệp trong từng giờ, từng ngày. Thấy chị hạnh phúc khi nhắc đến công việc của mình, tôi cũng thấy niềm vui đó hình như cũng đang len lỏi trong tim tôi, ngọn lửa đam mê ấy cũng đang truyền vào trong tôi.

    Bất kì ở vai trò nào chị cũng xứng đáng là bông hoa trong vườn Bác, cũng luôn là một tấm gương sáng để mọi người học hỏi. Ở vai trò là một Đảng viên thuộc Đảng bộ phường Cầu Kho, trong những năm vừa qua chị cùng gia đình gương mẫu chấp hành tốt mọi chủ trương, đường lối của Đảng, pháp luật của Nhà nước, luôn gương mẫu đi đầu trong công tác cũng như tham gia các phong trào tại nhà trường và khu phố. Không ngừng trau dồi phẩm chất đạo đức, sống trung thực, lành mạnh. Ngoài ra chị còn tích cực tham gia các hội thi do phường Cầu Kho tổ chức như Hội thi tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh… Là một Đảng viên đã sinh hoạt được khoảng 12 năm, có cơ hội được tiếp xúc nhiều chuyên đề, được nghiên cứu tài liệu về tấm gương về Bác nên chị thấm nhuần tư tưởng, đạo đức của Bác. Với chị, tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh không phải chỉ để nói mà để thực hiện, lời dạy của Bác là cách sống, cách làm việc của chị. Đó không phải là chuyện một sớm, một chiều hay ngày một ngày hai mà là quá trình rèn luyện suốt cả cuộc đời. Muốn có đạo đức trong sáng thì phải kiên trì tu dưỡng, rèn luyện suốt đời như Bác đã từng khẳng định: “Đạo đức cách mạng không phải trên trời sa xuống. Nó do đấu tranh bền bỉ hàng ngày mà phát triển và củng cố. Cũng như ngọc càng mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong”. Chị tâm sự “Ở vị trí là một Đảng viên, bản thân mình phải gương mẫu như thế mới tạo được uy tín trong quần chúng nhân dân. Bác Hồ dạy, nhân dân là gốc, mọi việc làm đều phải phục vụ tốt cho nhân dân của mình.”

    Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: “Gia đình là tế bào của xã hội, gia đình tốt thì xã hội mới tốt”. Bác cũng đã từng có những nhận định về tiêu chí gia đình tốt trong thời đại hiện nay, nó không chỉ dừng lại ở việc nuôi con khỏe, dạy con ngoan mà một gia đình tốt là một gia đình mà trong đó các thành viên trong gia đình phải biết yêu thương, tôn trọng lẫn nhau. Đó là những giá trị đạo đức hết sức cao đẹp trong xã hội hiện đại, là truyền thống quý báu của dân tộc ta. Nhận thức được điều đó, chị luôn để gia đình mình là nơi nuôi dưỡng và là trường học nhân cách cho các con của mình. Ở vai trò là một người mẹ của xã hội hiện đại chị định hướng nhân cách cho con mình phù hợp theo từng giai đoạn tâm lí. Vũ Đức Hiếu được mẹ dạy các kĩ năng sống, dạy con phải lấy đạo đức làm trọng. Khi được hỏi về mẹ, em tư hào “Mẹ là số 1, mẹ luôn lo lắng cho em, mẹ còn là một người bạn chia sẻ tâm tư tình cảm. E sẽ cố gắng là đoàn viên tốt, phấn đấu trở thành Đảng viên tốt như mẹ”. Bên cạnh trưởng thành về mặt đạo đức, anh chàng cũng làm cho mẹ tự hào về kết quả học của mình khi trong những năm vừa qua, Hiếu luôn là học sinh xuất sắc.

    Ý thức được vai trò của mình trong gia đình và biết tự bảo vệ hạnh phúc của chính mình đồng thời cân bằng công việc ở cơ quan và công việc gia đình để hoàn thiện gia đình mình. Chị như người “giữ lửa”, “truyền lửa” hâm nóng bầu không khí gia đình. Trong gia đình nhỏ ấy lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, lúc nào cũng là hình ảnh của sự ấm áp, tình yêu thương. Chính điều đó làm cho chân dung của chị hiện lên thật đẹp, chị – người phụ nữ truyền thống dịu dàng, hiền thục với đức tính“Công, dung, ngôn, hạnh”. Chị – người phụ nữ hiện đại đem công sức của mình phục vụ cho nhân dân, đóng góp vào sự phát triển của xã hội. Cô xứng đáng với danh hiệu “Phụ nữ hai giỏi” của đơn vị: giỏi việc nước, đảm việc nhà.

    Nụ cười hiền của chị như đóa hoa hướng dương giữa ánh sáng mặt trời, cuộc đời chị cũng là một bông hoa như trong câu nói của chị “Mỗi người hãy là một bông hoa trong cuộc đời, mỗi bông hoa có một vẻ đẹp, một cách tỏa hương khác nhau nhưng chung quy lại đều đang làm đẹp choi đời. Làm đẹp cho đời bằng đạo đức, bằng nhân cách – đó là bông hoa nở mãi chẳng tàn

  • NGƯỜI ĐƯA ĐÒ THẦM LẶNG

    NGƯỜI ĐƯA ĐÒ THẦM LẶNG

    Đến thăm trường tiểu học Chương Dương trong buổi chiều, ấn tượng đầu tiên khiến tôi cảm thấy thích thú là khuôn viên của trường tuy không lớn nhưng cấu trúc ấm cúng như một ngôi nhà chung, các dãy lớp khang trang, sạch đẹp. Ngắm nhìn các em học sinh nghiêm túc xếp hàng vào lớp với sự hướng dẫn của thầy cô, tôi đã thực sự cảm nhận được vai trò của môi trường sư phạm đối với sự hình thành tính cách và kỹ năng sống cho học sinh độ tuổi tiểu học quan trọng như thế nào. Cơ duyên đã đưa tôi gặp được cô Nguyễn Thị Minh Thu và hiểu hơn về cái nghề ba mươi bốn năm nay cô từng gắn bó, từ lúc bắt đầu câu chuyện vào nghề giáo ở tuổi 18…

    Cô tốt nghiệp từ trường Đại học Sư phạm TPHCM và Đại học Sài Gòn, ra nhận công tác tại trường tiểu học Chương Dương, phường Cầu Kho, Q1, TPHCM.

    Ngay từ buổi đầu ra trường, lòng yêu nghề, bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ cùng những kiến thức tiếp thu được ở giảng đường sư phạm và thực tiễn cuộc sống, cô giáo Nguyễn Thị Minh Thu đã giành hết cho những cô cậu học trò yêu quý của mình. Cô luôn kiên trì, nhẫn nại nỗ lực tìm tòi phương pháp mới sinh động, có hiệu quả để vận dụng vào việc giảng dạy sao cho học sinh tiếp thu bài, hiểu bài một cách nhanh nhất, hiệu quả nhất.

    Tục ngữ có câu: “Có công mài sắt có ngày nên kim”, chẳng phải đợi lâu, từ nhiều năm nay, những lớp học trò do cô “nhào nặn” đã giành được nhiều thành tích cao trong học tập. Những lớp do cô chủ nhiệm, chất lượng cuối năm đều đạt 100% giỏi và đều có học sinh thủ khoa tốt nghiệp. Những thành tích nổi bật của các em học sinh là tiêu chí, thước đo thể hiện sự nỗ lực, cố gắng cũng như nghiệp vụ sư phạm của cô Minh Thu. Đồng thời cũng phần nào khẳng định chất lượng giáo dục của tập thể cán bộ, giáo viên trường tiểu học Chương Dương. Được biết cô còn đạt các thành tích tiêu biểu là Chiến sĩ thi đua cấp cơ sở, chiến sĩ thi đua cấp Thành phố và còn được trao tặng các bằng khen của sở giáo dục và đào tạo của Thành phố, ngoài ra cô còn là Đảng viên tiêu biểu trong nhiều năm liền.

    Để thực hiện tốt nhiệm vụ được giao, cô luôn tích cực tham gia các cuộc vận động tuyên truyền, xây dựng chuẩn mực đạo đức lối sống, tác phong làm việc, gương mẫu đi trước làm trước, chịu trách nhiệm trước tập thể. Cô đã tâm sự với tôi rằng: “ Đối với cô, Bác như một người cha. Cô học tập ở Bác tính giản dị, gọn gàng và kỉ luật”. Đó cũng là điều cô tâm đắc và sống hết mình, vận dụng nó thật cụ thể trong việc dạy dỗ học trò. Cô nói: “Để thực hiện có hiệu quả việc học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, bản thân tôi luôn xác định trước hết mình phải là người đi đầu để các em học sinh noi theo. Đồng thời trong các tiết dạy thường xuyên lồng ghép giáo dục tấm gương đạo đức Bác Hồ và những tấm gương thực tế ở nhà trường và địa phương để học trò nhận thức được sâu sắc hơn”.

    Buổi nói chuyện của chúng tôi dường như sợ có hồi kết, cô chia sẻ rất nhiều nỗi niềm của một người đưa đò thầm lặng. Ba mươi bốn năm qua lẽ là có những chuyến đò sang sông rồi thành công với vùng trời rộng. Còn cô vẫn cứ ngày qua ngày bên trang giáo án, bên lứa học trò cô gọi đó là niềm say mê. Kỉ niệm chiều hôm ấy gặp cô có thể cũng là duyên, tôi nghĩ cô đã “tiếp sức” cho hình ảnh Bác trong tôi càng thêm vĩ đại nhưng thật gần gũi. Dạy tôi học cách biết sống với say mê, giản dị và đặc biệt là “Làm đúng với việc, làm đúng với người, làm đúng với tâm”…

    Thời gian có thể làm cho mái tóc này bạc nhưng đối với cô Minh Thu tận tâm với nghề giáo là tâm nguyện cả đời. Cô là gương sáng, gương điển hình tiêu biểu cho những “thợ rèn người cần mẫn” của sự nghiệp giáo dục, học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Dù mỗi ngày phía thế giới bên ngoài có nhiều thay đổi nhưng trong một nền giáo dục luôn luôn cần có những người thầy như vậy, lặng lẽ làm gương sáng cho đời. Thế hệ trẻ hôm nay ngoài việc luôn trau dồi kiến thức, còn phải dành nhiều thời gian để “tự rèn” mình không ngừng nghỉ từ những việc nhỏ nhất, như cô Minh Thu đã làm suốt ba mươi bốn năm nay. Dặn lòng rằng hãy tự vươn lên và phải sống xứng đáng với Bác.

    Trong tất cả các nghề, nghề giáo là nghề thiêng liêng nhất. Sự nghiệp trồng người của cả dân tộc ta, của đất nước ta đều trông cậy vào những giáo viên như cô Minh Thu đây. Buổi chiều gặp gỡ với cô khép lại nhưng đong đầy trong tâm trí tôi lời nhắn nhủ của cô đến với thế hệ trẻ. Đây cũng là thông điệp mà trong những năm qua, cô luôn khắc ghi trong cuộc sống của mình.

    “Kiên trì và nhẫn nại,

    Không chịu lùi một phân”

  • NGƯỜI ĐI “GIEO CHỮ”

    NGƯỜI ĐI “GIEO CHỮ”

    Quan niệm “mỗi ngày một việc thiện” giúp cô Vũ Ngọc Ảnh từ một cô giáo xóa mù chữ và bổ túc văn hóa phường Cầu Kho trở thành bông hoa “Dân vận khéo” tiêu biểu của phường Cầu Kho. Cô không chỉ dạy hay, công tác giỏi mà hơn 30 năm qua, bông hoa ấy chưa từng ngơi nghỉ, dù làm việc gì cô cũng phải đi đến cuối cùng của kết quả.

    Hơn 30 năm “khuyến học”

    “Cô già rồi, còn gì để viết nữa đâu con” là câu nói cô Vũ Ngọc Ảnh – Nguyên Phó Chủ tịch Hội khuyến học, chi hội trưởng chi hội Khuyến học khu phố 6 phường Cầu Kho, cứ lặp đi lặp lại với người viết trong suốt buổi trò chuyện. Lật mở từng tấm hình, cô Ảnh kể lại từng ngày công tác ở phường Cầu Kho khi mới 18 tuổi. Trong những ngày hừng hực tuổi trẻ, luôn mong muốn đóng góp, xây dựng đất nước, cô nhận được “lệnh” làm việc ở một vị trí “vừa khó vừa mới” mà cô vẫn nhớ như in ngày 1/8/1980, cô trở thành giáo viên chuyên trách xóa mù chữ, bổ túc văn hóa rồi sau vị trí này đổi thành giáo viên chuyên trách phổ cập giáo dục cấp 1, cấp 2, cấp 3. Ngoài công tác chuyên môn, cô kiêm luôn nhiệm vụ “lùng bắt” những học trò trốn học, bỏ thi.

    Những vất vả như “Phải đi kiểm tra từng lớp, đến tận gần 10 giờ đêm mới được về ăn cơm, hay từng có người vứt ống chích vào bụi cây của trường, cô phải là người đích thân đi kiểm tra từng lớp, từng học sinh vì sợ các em nghiện ngập” kể lại thì dễ nhưng lúc đó có biết bao rào cản. Những tâm huyết, nỗ lực của cô dành cho các em học sinh đã được đền đáp bằng kết quả phổ cập giáo dục năm 1996, cả phường đã hoàn thành chương trình xóa mù chữ sau 16 năm cô công tác. Đây cũng là một trong những niềm vui, động lực đầu tiên để cô tiếp tục dấn thân vào nhiều hoạt động.

    Đến năm 2000, khi phường Cầu Kho thành lập “Hội Khuyến học” – vì còn là một cái tên xa lạ với nhiều người nên vận động tài chính trở thành thách thức với cô Ảnh. Trong khi những cái tên quen thuộc như “Hội Chữ thập đỏ”, “Hội Phụ nữ” dễ được hỗ trợ thì ai cũng e ngại một cái Hội quá mới vì nhiều người chưa biết đến. Và chính cô phải trực tiếp đi giải thích, vận động từng người trong phường, mạnh dạn sang quận khác để tìm mạnh thường quân, liên hệ với bạn bè ở nước ngoài để tìm nguồn tài chính ổn định cho hội Khuyến học.

    Hơn 30 năm qua, dù nhắc lại chỉ là vài chữ quá khứ nhưng đó từng là một hành trình dài với cô Ảnh. Trên con đường giúp mọi người đi tìm tri thức có không ít khó khăn nhưng cô lại nghĩ: “Xin được gạo thì cho gạo, xin được giấy viết thì cho giấy viết, làm sao để các em không phải suy nghĩ, các em vui vẻ đến lớp học là cô thấy vui lắm rồi”. Cô không xem đó là khó khăn, thiệt thòi khi công tác ở một vị trí khó mà đó việc cần làm. Và để rồi sau đó là những kỉ niệm đẹp mà không phải ai cũng có cơ hội trải qua.

    Những nỗ lực đẩy mạnh hoạt động trong khu phố, trong phường, trong quận của cô một phần cũng bắt nguồn từ những ngày lên chùa. Từng có gần hai năm làm thiện nguyện như nhiều Phật tử khác, đến một ngày trong khu phố có người mất mà không có tiền chôn cất đã làm cô giật mình. Tự ngẫm: “Tại sao phải làm thiện nguyện xa xôi, ngay ở chính nơi mình sống đã có nhiều người cần giúp lắm rồi” và chiêm nghiệm: “Chùa không phải ở đâu xa, mà ở ngay chính đây, trong tâm mỗi người, trong chính khu phố này”. Suy nghĩ thay đổi, cô càng năng nổ thêm trong nhiều hoạt động giáo dục, dạy nghề cho chị em phụ nữ để phát triển kinh tế, động viên, hỗ trợ các em học sinh trong khu phố. Cứ như vậy nhiều sáng kiến mới ra đời và đạt hiệu quả cao ở chính nơi cô Ảnh sống và làm việc mỗi ngày.

    Năm 2006, trong hoạt động “Gia đình Khuyến học”, cô Ảnh lại tiếp tục vận động bà con khen thưởng cho những học sinh giỏi trong phường, để các em có nhiều nỗ lực hơn thay vì chỉ học “nhàn nhàn” mà vẫn có tiền hỗ trợ mỗi tháng. Cô không chỉ dừng lại ở việc xóa mù chữ, giúp các em được “có học”, mà còn mong muốn các em tiến tới đam mê học để thành người có ích trong gia đình trước rồi mới ra ngoài xã hội. Có phụ huynh từng nói với cô: “Học hay không kệ nó, cô quan tâm chi cho mệt”. Cô không sợ trở ngại về vật chất vì mình có thể vượt qua hết nhưng những quan niệm, suy nghĩ hời hợt là khó thay đổi nhất. Song, cô chưa bao giờ bỏ cuộc, tiếp tục đối mặt với những thách thức, mà theo cô đó còn là những cơ hội mới.

    Nghỉ hưu “tất bật”

    Vì lý do sức khỏe, năm 2012 cô đã từ chức nhiều vị trí công tác, thu hẹp phạm vi hoạt động về khu phố, câu lạc bộ người cao tuổi, “Ngôi nhà vui khỏe” dù chỉ hoạt động trong phạm vi nhỏ nhưng cô luôn cố gắng làm tốt làm những việc được tin tưởng, giao phó. Khi được hỏi về tình trạng sức khỏe, cô không đề cập nhiều. Dường như cô muốn mọi người nhìn vào hiệu quả làm việc hơn là dùng số tuổi, sức khỏe làm thước đo những việc cô làm mỗi ngày.

    Hiện nay, cô vừa hoàn thành quy chế “Gia đình hiếu học” để chuẩn bị ra mắt câu lạc bộ ý nghĩa này. Cô khoe: “Điểm mới của quy chế là có nhiều thay đổi tiến bộ: hồi xưa cha mẹ con cái đều phải học văn hóa, nay không còn cứng nhắc vậy nữa. Cô nghĩ hiếu học không chỉ là học văn hóa mà còn là học lao động giỏi: trồng lúa cũng được, buôn bán cũng được nhưng phải không ngừng nâng cao tay nghề, chuyên môn, cũng như không cho con cái bỏ học, vi phạm pháp luật, tệ nạn xã hội”.

    Nhắc đến những trăn trở khi nghỉ hưu. Nhỏ giọng, cô tâm sự: Muốn đề xuất mở các lớp Anh văn giao tiếp cho người bận rộn, lớp xóa mù vi tính, lớp tập yoga cho người cao tuổi mà chưa được”. Theo cô dù là thanh niên hay cao niên, càng lớn tuổi thì càng phải học hỏi thêm để đừng bị “cũ” thì sống mỗi ngày mới thấy vui và ý nghĩa vì chính Bác Hồ cũng từng nói: “Tôi năm nay 71 tuổi, ngày nào cũng phải học…Không học thì không theo kịp, công việc nó sẽ gạt mình lại phía sau…”. Cô cũng tiết lộ một “ước mơ lớn” của mình: “Còn một việc chưa làm được nữa là cô muốn xin được tiếp xúc với các em tiểu học trong khu vực, mỗi tháng một lần thôi, hướng dẫn các em viết ra giấy những việc tốt đã làm trong một tháng rồi cô sẽ thu lại để các em có động lực giúp ông bà, cha mẹ trong cuộc sống hằng ngày, để có cái mà khoe lên giấy với cô. Dù là làm không công, cô cũng khao khát được làm”.

    Cách đây nhiều năm, cô Ảnh được trao tặng “Điển hình Dân vận khéo” vì những sáng kiến và hoàn thành hiệu quả trong thời gian công tác. Nói về những sáng kiến, cô cho biết: “Mình phải nắm được hướng đi của Hội Khuyến học Thành phố, rồi sau đó tự mình phải lựa chọn cách thức nào là phù hợp với địa bàn, chứ nếu làm rập khuôn, máy móc thì khó mà thành công lắm”. Hoạt động mang đến tiếng vang lớn nhất chính là đề xuất nuôi heo đất gây quỹ – phường Cầu Kho là một trong những đơn vị sáng tạo và tiên phong. Bằng nhiều nỗ lực vận động, cô Ảnh đã có được nguồn quỹ lâu dài cho Hội Khuyến học phường lẫn tổ chức “Gia đình Khuyến học” trong khu vực. Sau đó, cả hai mô hình này đều được nhân rộng sang nhiều phường, quận lân cận.

    Dù bản thân không mưu cầu nhưng nhiều bằng khen chứng nhận đến với cô không ngừng. Những thành quả của cô lần lượt lên bảng tin quận 1 và các báo lớn như Sài Gòn Giải Phóng, Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Phụ Nữ Thành phố… Hỏi về bằng khen tự hào nhất, cô nói ngay mà không cần phải nghĩ: “Có lẽ là lần được đại diện quận 1 đi thắp nhang cho Bác Hồ cô khóc và hứa với Bác sẽ noi gương Bác mãi mãi”. Cô thường dạy con, cháu phải sống theo lời Bác dạy, bất cứ ai biết cô đều thấy rõ những việc cô làm, cách cô sống chính là học tập theo gương Bác Hồ. Làm việc tốt trước hết là không mưu cầu danh lợi, cô làm vì thấy bản thân có trách nhiệm mà chính cô cũng không ngờ những việc làm đó lại trở thành niềm vui sống mỗi ngày.

    Khi nhắc về 30 năm công tác ở phường Cầu Kho, cô Ảnh không nghĩ có việc nào là khó khăn nhất mà “cái nào cũng khó khăn hết quan trọng là mình có quyết tâm hay không”. Nhờ đó mà cô có thêm không ít kinh nghiệm, rèn luyện thêm tính kiên trì, nhẫn nại. Vừa nói, cô vừa vấn lại mái tóc dày đã điểm bạc, giọng hóm hỉnh: “việc tốt không chỉ là phải làm những việc lớn lao”. Cô tâm niệm làm công tác khuyến học cũng như mình đi chùa, “mỗi ngày làm một việc thiện”, nhìn các em học sinh và phụ huynh vui là mình vui rồi. Làm công tác khuyến học phải có 5 chữ T: “Có Tâm, có Trí, có Tầm, có Tín nhiệm và có Thời gian”.