Danh mục: Hoạt động

  • Nét đẹp văn minh đô thị

    Nét đẹp văn minh đô thị

    Ý kiến nhân dân

    Ngôi nhà 511 Trần Hưng Đạo, P Cầu Kho, Q1 sau khi được sửa chữa xong, đặt ra cho người dân địa phương những dấu hỏi: – Ý thức về văn minh đô thị của chủ nhà? – Cơ quan chức năng có chấp thuận cho phép xây dựng lấn chiếm hẻm của khu phố như vậy?

    Phản ánh từ ủy ban

    Theo phản ánh của người dân về công trình 511 Trần Hưng Đạo thi công xây dựng lấn chiểm hẻm của Khu phố. UBND phường có trả lời như sau:

    Công trình 511 Trần Hưng Đạo được thi công xây dựng theo giấy phép số 267/GPCT ngày 02/6/2015 do UBND quận 1 cấp ( thay thế và hủy bỏ GPXD số 605/GPCT  ngày 28/10/2014 của UBND quận với nội dung xây cơi một phần tầng 3,4,5. Trong đó có phần diện tích đã xây dựng giữ nguyên hiện trạng tại tầng 1,2, một phần tầng 3 và ban công tầng 4.

    Qua phối hợp kiểm tra với Thanh tra xây dựng địa bàn quận tổ công tác ghi nhận việc thi công xây dựng công trình 511 Trần Hưng Đạo phù hợp theo GPXD số 267/GPCT ngày 02/6/2015 do UBND quận cấp 1 (Kèm theo GPXD số 267/GPCT ngày 02/6/2015 và tờ bản đồ số: 31 Khu H, Lô đất: Thửa: 1 phần BK 3257, Số nhà 511 đường Trần Hưng Đạo)./.

    nd

    nđ1

    nđ2

  • Giả bóng đá thiếu nhi hè các khu phố – Giải bóng đá thiếu nhi hè vô địch Quận 1 năm 2015

    Giả bóng đá thiếu nhi hè các khu phố – Giải bóng đá thiếu nhi hè vô địch Quận 1 năm 2015

    Sáng Chủ nhật, ngày 09 tháng 8 năm 2015, tại sân vận động Tao Đàn đã diễn ra trận chung kết giải Bóng đá thiếu nhi hè Quận 1 năm 2015. Sau thời gian thi đấu hết sức căng thẳng với đội bóng thiếu nhi phường Bến Thành, đội bóng Thiếu nhi phường Cầu Kho đã giành chiến thắng vang dội với tỷ số chung cuộc 3-1.
    Qua đó, chức vộ địch Giải bóng đá thiếu nhi hè Quận 1 thuộc về đội bóng thiếu nhi phường Cầu Kho, và ẵm luôn các giải “Thủ môn xuất sắc nhất”, “giải “Vua phá lưới”, giải “Phong cách”.
    Xin chúc mừng các “cầu thủ nhí” phường Cầu Kho đã đạt thành tích cao nhất.

    bd

    bong

  • NGƯỜI GIỮ LỜI HỨA NĂM XƯA

    NGƯỜI GIỮ LỜI HỨA NĂM XƯA

    Tôi gặp cô Vũ Thúy Nga trong một buổi sớm đầy nắng, mà đầy nắng có lẽ bởi nụ cười trên khuôn mặt điềm đạm của cô. Vẻ giản dị, thân thiện của cô đã xóa tan đi những khoảng cách xa lạ của hai người lần đầu gặp gỡ. Những câu chuyện cứ nối dài tưởng như không bao giờ dứt.

    Sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức yêu nước, cô đã sống những ngày tuổi thơ thật bình dị. Nhà có bảy anh chị em, mỗi người đã có những con đường đi riêng nhưng mỗi khi nhắc đến cậu em hy sinh trên chiến trường năm 1972 cô không khỏi xúc động. Cậu em chỉ nhập ngũ một năm rồi hy sinh, bỏ lại bao ước mơ còn dang dở, và cô tình nguyện là người viết tiếp nó. Cô sinh viên đại học Bách Khoa khóa I ngày ấy sau khi tốt nghiệp đã xuất sắc được giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy rồi theo lệnh điều động giữ chức Trưởng phòng kĩ thuật nhà máy dệt 8/3 và nhà máy dệt chăn Bình Lợi. Cô đã từng được nhận huân chương chống Mỹ cứu nước hạng II sau những nỗ lực lao động sản xuất của mình nơi hậu phương. Đến khi nghỉ hưu cô vẫn không ngừng nghỉ hoạt động để cống hiến cho đời. Động lực ấy là gì? Đó chỉ là vì một lời hứa.

    “Cháu đã được vinh dự sống trong chế độ mới, được Bác dạy dỗ trở nên người. Cháu biết Bác từ ngày đầu cách mạng với trí óc non nớt của cháu đã kính yêu Bác vô bờ. Bài học đầu tiên khi cháu cắp sách đến trường là bức thư của Bác gửi học sinh nhân ngày khai trường đầu tiên của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Từ lúc đó, cháu ước mơ được gặp Bác, ước mơ đó hơn mười năm sau cháu đã thực hiện được. Ngày 8/3/1965, lần thứ tư được gặp Bác khi Bác tới dự lễ khánh thành nhà máy dệt 8 tháng 3. Thật không ngờ đó là lần cuối cùng, những giờ phút này chúng cháu không dám nhìn lên ảnh Bác. Trước đôi mắt trong sáng kia đã nhắm lại rồi, cầm lòng làm sao được, Bác ơi!. Đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời Bác vẫn còn ân hận vì chưa hoàn thành nhiệm vụ thống nhất đất nước, Bác chưa được vào thăm đồng bào miền Nam, nguyện vọng tha thiết của Bác chưa được thực hiện Bác đã qua đời. Hứa với Bác sẽ cố gắng nhiều hơn, cháu sẽ phấn đầu một ngày không xa sẽ được đứng chiến đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, cùng thế hệ chúng cháu dưới sự dìu dắt của Đảng tiếp tục sự nghiệp của Bác”– (Đêm ngày 5/9/1969- ba ngày mất của Bác). Cô Nga đã lật giở từng trang hồi ức trong cuốn sổ ngả màu vàng của thời gian, run run đọc lại mà hai khóe mắt rưng rưng. Có lẽ những cảm xúc nguyên vẹn của ngày cô lập nên lời hứa cuộc đời sẽ mãi không bao giờ phai. Có biết bao người đã hứa, đã thề nhưng bao người làm được? Nhưng dù số đó có nhiều, có thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn đâu đây một con người sống hết mình vì lời thề xương máu. Người Đảng viên 40 năm tuổi Đảng đã không hề làm điều gì hổ thẹn khi đứng vào hàng ngũ vinh dự của Đảng.

    Những lần được gặp Bác là kí ức vui vẻ nhất trong đời cô. Năm 1956, khi Bác thăm trường đại học Bách Khoa, cô sinh viên Thúy Nga đã được nhìn thấy Bác tận mắt và thuộc lòng lời Bác dạy: “Nếu các cháu học hành chăm chỉ, tốt thì Bác Hồ muôn năm còn không thì Bác Hồ muốn nằm”. Lời nói giản dị ấy như thấm vào lòng người, thúc đẩy thế hệ sinh viên năm ấy tiến bước thành công trong tương lai. Hai lần sau, cô cũng được nhìn Bác khi trong ban hợp ca hát cho Bác nghe. Thật tuyệt vời khi trong đời người lại có những khi gần với Người như vậy. Đến ngày 8/3/1965, một lần nữa tại lễ thành lập nhà máy dệt 8 tháng 3, cô Nga lại có dịp gặp Bác. Khi ấy, cô đang mang thai đứa con gái đầu lòng, bụng khá lớn. Mọi người phân công cô ở lại, giữ an toàn. Thế nhưng khi nghe Bác đến khu tập thể, trái tim trong lồng ngực như thổn thức, cô vội chạy ra vấp phải hòn đá chảy tứa máu. Nhưng không có cảm giác đau, cô chạy nhanh đến hơn, chỉ cách Bác một chút nữa thôi, nhìn thấy tận những đốm đồi mồi trên da Bác. Nhưng… cô vẫn chẳng dám tiến gần hơn bởi mình chỉ là một kĩ sư bình thường. Giờ đây khi nghĩ lại, hối tiếc vẫn còn, giá lúc đó lai gần chắc Bác cũng sẽ hỏi thăm cô… Đến khi đầu đã bạc, nghĩ lại vẫn còn hối tiếc chỉ biết bù đắp bằng những việc làm thiết thực nhất. Và tôi nghĩ những việc cô làm hôm nay đã tiến gần bên Bác, bởi nó là những gì Bác mong ngày đêm.

    Tôi có hỏi: “Cô có nhiều thành tích và giấy khen không ạ?”– Cô trả lời – một câu trả lời khiến tôi hoàn toàn bất ngờ: “Nhiều lắm mà chẳng nhớ hết được”. Ai đó rất tự hào về thành tích nhưng còn cô, có lẽ điều tự hào là những việc làm chân thực trong cuộc sống. Khi nhắc đến người nghèo, ánh mắt cô vừa lấp lánh hy vọng vừa đầy những tình cảm chân thành. Cô kể niềm vui lớn nhất của cô là giúp được một người có cuộc sống tốt đẹp hơn. Con cái có khi la: “Mẹ là cái ngân hàng ấy hả?”. Cô cũng rút kinh nghiệm chỉ cho vay dưới 20 triệu nhưng khi gặp người nghèo khó họ đến nhờ, có lại lấy ra hết, không giúp không được. Năm ngoái, có một cô gần nhà nghèo lắm, đi vay ở ngoài 6 triệu mà trả lời đến 85 nghìn một ngày. Vay thế, trả thế thì còn lời lãi làm sao với cái xe bán bột chiên. Thấy thương quá, cô cho người ấy vay rồi bảo cứ góp dần không lấy lãi. Mừng là sau 2 tháng cô bán bột chiên đã trả hết nợ, sau vay thêm 5 triệu nữa mua xe cho có cái đi lại, cũng trả hết. Đó thực sự là niềm vui không gì đánh đổi được, hiện cô bột chiên đã có thu nhập ổn định. Nhiều khi giúp đỡ vô điều kiện quá, có người không trả lại nhưng cô vẫn nghĩ mình làm đúng bởi đã không bỏ rơi một người nghèo nào lúc khốn khó. Bây giờ hễ ai có khó khăn đều đến tìm cô để nhờ sự tư vấn, giúp đỡ của cô, họ xem cô như một người thân mới nơi đất khách quê người này. Tại khu phố của cô, người nghèo luôn nhận được sự trợ giúp kịp thời nhất. Quỹ người nghèo sẽ giúp việc ma chay khó khăn, bảo hiểm xã hôi, vay vốn phát triển kinh tế,… Chỉ cần tạm trú lâu dài tại địa bàn là các hộ nghèo cũng đã được giải quyết vay vốn. Những việc làm thiết thực này giúp cho những người khó khăn có cơ hội tốt hơn vươn lên trong cuộc sống. Hàng năm, cô đều tích cực vận động các manh thường quân đóng góp cho quỹ học bổng Nguyễn Thị Minh Khai từ 25 – 30 suất. Những học bổng này đều được trao tận tay những hoàn cảnh khó khăn vượt khó học giỏi. Mỗi gia đình, mỗi hoàn cảnh nơi khu phố cô đều nắm rõ và hiểu biết tường tận. Không chỉ nói mà cô đã làm, đó là điều đi vào lòng dân, thế nên bằng khen của Ban dân vận Trung ương dành cho cô: “Điển hình dân vận khéo” đã không hề đặt nhầm chỗ.

    Thời gian đi của cô nhiều hơn thời gian ở nhà – đi để hiểu địa bàn, để biết mình vẫn cần cho đời. Cô là một trong số những thành viên tích cực của ban cán sự xã hội. Công việc mà ít người muốn nhận, bởi đối tượng tiếp xúc là thành phần tệ nạn xã hội, người nghiện ma túy. Tuy nhiên, cô Nga vẫn tìm thấy những niềm vui nho nhỏ trong công việc lặng thầm này. Với cô, những người nghiện vẫn hiền lành, chịu khó làm ăn nếu ta cho họ cơ hội làm lại từ đầu. Nhiều thanh niên trong khu phố khi cai nghiện thành công đã có công việc ổn định như thợ chụp ảnh, trật tự đô thị phường, kinh doanh… Dù có người nghiện nhiễm HIV hay đang ở giai đoạn cuối AIDS cô vẫn sẵn sàng đến chăm sóc, động viên họ. Ngoài ra, cô còn vận động thành lập một điểm chữ thập đỏ khám chữa bệnh miễn phí cho người nghèo, phân phát thuốc miễn phí. Tấm lòng của cô thực sự là bài học sống động nhất giữa dòng đời ngược xuôi còn bao nhiêu toan tính.

    “Hãy làm – đừng nói”– Đó là điều mà tôi học được nơi cô rõ nhất. Cô bảo: “Bây giờ nhiều cuộc thi viết, thi kể quá nhiều. Nhưng kể thì nhiều người đã biết, đã nghe. Viết thì có thực chất không? Làm là cách hay nhất để mọi người nhìn thấy Bác trong hành động của mình. Hãy hoàn thành các nghĩa vụ đóng góp cho khu phố, chăm lo giúp đỡ người nghèo, gia đình con cái trong ngoài phải hòa thuận. Còn giấy, để cho các em học sinh nghèo có cái học tập. Có làm, có cho họ thấy kết quả họ mới tin mình. Càng nghèo, càng trình độ thấp càng phải khéo léo, càng phải bình đẳng.”

  • CON ÉN NHỎ GIEO NIỀM TIN CHO ĐỜI

    CON ÉN NHỎ GIEO NIỀM TIN CHO ĐỜI

    Buổi chiều hè oi bức, cái nóng làm người ta luôn dễ cáu gắt khó chịu.Thế nhưng tiếp đón chúng tôi, cô Kim Ril vẫn tươi cười hiền hậu, nhiệt tình. Được biết, cô đang là một công dân tốt, một Đảng viên gương mẫu của khu phố 6, phường Cầu Kho, quận 1. Người dân trong khu phố thường thấy bóng dáng cô lặng lẽ đêm đêm đi tắt từng cái đèn đường còn sót, hay tận tình giúp đỡ bà con lối xóm. “Ai kêu cô đó, có cô đây”. Thế nhưng mấy ai biết được gian khổ và sự nỗ lực to lớn đằng sau ấy! Vượt qua khó khăn bản thân, cô không những làm tốt nhiệm vụ được giao mà còn nỗ lực làm nhiều hơn thế.

    Cô – người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, cũng đã luống tuổi vẫn miệt mài với công tác dân vận hằng ngày. Ở cái tuổi của cô, người ta an nhàn bên con cháu, nghỉ ngơi sau cả đời cố gắng, còn cô vẫn hăng say cống hiến từng ngày.

    Được biết, trước khi về khu phố 6 này, cô đã có 17 năm tuổi Đảng tại phòng Tài chính Kế hoạch tỉnh Tây Ninh. Năm 2003, vì điều kiện học hành của các con, cả gia đình chuyển về đây. Khi ấy, cô là chi ủy viên Chi bộ khu phố 6 và khởi đầu bằng việc buôn bán nhỏ tại gia. Từ bánh đến nước giải khát, cô đều bán để kiếm tiền nuôi các con ăn học. Người phụ nữ ấy cố gắng từng ngày, cho đến hôm nay các con đều thành đạt, là Đảng viên, là giảng viên… Cô cũng giống như bao người mẹ khác, cả đời tần tảo vì con, vì gia đình. Thế nhưng, cô cũng có điểm khác mà không nhiều người phụ nữ làm được. Đó là song song với nữ công gia chánh, cô còn là một Đảng viên gương mẫu.

    Công việc của một Đảng viên tưởng chừng đơn giản mà không hề đơn giản chút nào: dân vận. Những năm trước, khu phố 6 nói riêng và phường Cầu Kho nói chung là khu vực rất mất an ninh trật tự. Đặc biệt nơi đây từng được coi là “thiên đường” của dân buôn bán ma túy. Có khu phố gồm 34 hộ thì đã hết 25 hộ buôn bán ma túy. Khu phố 6 cũng là nơi tập trung của nhiều người Chăm, các gia đình có người hồi gia hoàn lương, nhiều trẻ em mồ côi do ba mẹ buôn ma túy đi tù… Tình hình phức tạp vậy, nhưng cô cùng các thành viên Chi bộ đã không ngừng giúp đỡ, nghĩ đủ mọi kế hoạch, chương trình nhằm ổn định khu phố. Đối với các gia đình có người hoàn lương, cô nhiệt tình tới tận nhà bầu bạn, tâm sự, khuyên bảo sửa đổi. Đối với các em nhỏ, cô cùng Chi bộ khu phố đã lập ra Câu lạc bộ Kim Đồng để tạo môi trường sinh hoạt cho các em. Đối với các hộ nghèo, cô cũng tận tâm giúp đỡ từng bữa ăn, cái mặc, thân tình như người một nhà. Đến nay, tình hình an ninh trật tự tại khu phố vô cùng ổn định. Các gia đình khó khăn giảm, họ dần biết cách làm ăn buôn bán để sống. Một phần lớn người hồi gia cũng cải tà quy chánh, làm lại từ đầu. Các em thiếu nhi thì được học văn hóa, học kĩ năng sống, học về pháp luật. Giờ đây, các e không chỉ ngoan giỏi, mà còn góp phần trong các cuộc vây bắt đối tượng buôn bán ma túy. Có thể nói, tình hình khu phố ngày càng được cải thiện, tốt lên. Công sức cô không hề nhỏ, nhưng cô luôn miệng bảo rằng: Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân, cô cùng với các thành viên trong Chi bộ luôn sát cánh, hoạt động cùng nhau, chứ một mình cô cũng không làm được gì. Cô luôn khiêm tốn như vậy, làm nhiều việc nhưng cứ cho là nhỏ, bởi đó là đức tính khiêm tốn của một người Đảng viên. Là Đảng viên, là mẹ, là vợ hòa chung trách nhiệm trên vai cô. Nhưng cô chẳng hề than vãn nặng nhọc mà cứ cần cù hoàn thành từng nhiệm vụ một.

    Mười năm xây dựng Đảng từ khi chuyển về khu phố 6 là mười năm nỗ lực cố gắng của cô. Thế nhưng cuộc đời cũng lắm chữ ngờ, cũng lắm gian truân. Năm 2013, cô phát hiện mình bị ung thư ở giai đoạn 2. Suy sụp, lo sợ, buồn rầu, đau đớn là tất cả những cảm xúc của cô khi ấy. Kể về hoàn cảnh bệnh tật của mình, cô không kìm được nước mắt. Vừa hồi tưởng, từng giọt nước mắt vừa rơi, chúng tôi hiểu nỗi sợ hãi, hoang mang mà cô từng trải qua. Nhưng người phụ nữa Việt Nam như cô cũng kiên cường lắm. Cô nói:Mình cũng suy sụp dữ lắm, nhưng rồi nghĩ đến mọi người, nghĩ đến gia đình, mình không cho phép bản thân bỏ cuộc. Với lại mình cũng còn nhiều việc chưa làm lắm, mình vẫn chưa sẵn sàng buông xuôi. Thế là cùng với gia đình bên cạnh động viên, cô kiên trì chữa trị từng ngày. Cứ 21 ngày, cô vào bệnh viện hóa trị một lần. Miệt mài… nỗ lực… kiên trì… mạnh mẽ… Cứ mỗi lần hóa trị, cơ thể cô lại trải qua một lần đau đớn cùng cực, tóc rụng, sức khỏe suy yếu nhiều. Trải qua 6 lần như vậy, căn bệnh của cô dần có biến chuyển tốt, cô khỏe dần lên. Đến tháng 3/2014, căn bệnh ung thư đã được chữa tận gốc. Quá trình đối mặt, chữa trị bệnh tật ấy, cô cũng mang ơn gia đình, bà con lối xóm, các anh cô trong Chi bộ nhiều lắm. Mọi người luôn bên cạnh an ủi, động viên, khuyến khích tinh thần cô rất nhiều. Với cô: Lúc không sao, mình cứ thấy những lời động viên đó là bình thường, đến khi rơi vào hoàn cảnh, mới thấy quý những lời động viên. Đang lúc tăm tối nhất, bỗng nhiên nghe được câu khích lệ, thấy mình mạnh mẽ lên, có niềm tin hơn hẳn”. Cũng nhờ cô tận tâm tận tình với mọi người trước đây, được bà con thương yêu nên tới lúc khó khăn, ai ai cũng thương lấy cô. Hằng ngày sớm tối thăm nom, khích lệ từng chút. Cùng với sự quan tâm của gia đình, và nỗ lực chính bản thân, cô từng bước đẩy lùi bệnh tật, từng bước vượt cạn. Cô dùng chính niềm tin mình đã gieo vào lòng bà con để vượt qua bão bệnh. Niềm tin có vai trò lớn lắm. Niềm tin cho cô sức mạnh, cho cô mạnh mẽ vượt qua khó khăn. Thanh niên như chúng tôi ngày nay rất khâm phục sức mạnh tinh thần của cô khi ấy. Chính đây là tấm gương điển hình cho người phụ nữ Việt Nam, cho người Đảng viên gương mẫu. Cô cho chúng tôi thấy rõ, bệnh tật không là gì nếu như ý chí của bản thân đủ lớn mạnh.

    Điều đáng khâm phục, đó là trong lúc đối mặt với bệnh tật, cô vẫn không hề lơ là công tác dân vận. Năm 2012, cô làm Phó Bí thư Chi bộ khu phố. Đến tháng 3/2013 cô phát hiện bệnh ung thư. Nhưng đến tháng 8 năm đó, do Bí thư hiện thời đã từ nhiệm, cô một thân cáng đáng công việc của cấp ủy. Mọi hoạt động của Chi bộ vẫn được duy trì đều đặn. Công tác dân vận vẫn được cô thực hiện không quản bệnh tật, mệt mỏi. Dù bệnh như vậy, nhưng cô vẫn quyết định không nhập viện chữa trị, mà vẫn ở nhà để hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ, một Bí thư. Cứ đến ngày hóa trị, cô lại vào bệnh viện; xong cô lại về với gia đình, với bà con, với những công việc không tên hằng ngày. Không những hoàn thành công việc như một người bình thường, mà cô còn làm gấp đôi. Đến khi cô khỏe hẳn, cũng là lúc Chi bộ được tặng danh hiệu Chi bộ trong sạch, vững mạnh. Với cô, những gì làm được, những khó khăn vượt qua, không thể thiếu những người thân luôn bên cạnh động viên cô. Một lần nữa, cô lại khẳng định: Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân”.

    Thời gian gần đây, sau khi khỏe hẳn, cô lại tiếp tục tham gia Hội nạn nhân chất độc da cam, để tiếp tục hoạt động tình nguyện. Có thể nói, ở cô, chúng tôi không nhận ra dấu hiệu của một người lớn tuổi, một người đã từng suy sụp vì bệnh tật; chúng tôi chỉ thấy niềm tin, sự nhiệt tình, nhân hậu, đảm đang. Làm một người mẹ đã khó, một người vợ hiền cũng không dễ, đảm đương thêm công việc ngoài xã hội lại càng khó khăn hơn. Nhưng với cô, nó không hề là gánh nặng, là “điều phải làm”; mà đó là niềm đang mê, ý thích và muốn làm gì đó cho xã hội”. Tất cả như hòa chung trong con người cô.

    Không chỉ làm, mà cô còn luôn suy nghĩ để làm tốt hơn.Những suy nghĩ về hộ nghèo, làm sao giúp họ thoát nghèo, làm sao giúp họ hoàn lương, làm sao các em được đến trường… luôn bủa vây cô. Cô tận tình năng nổ trong hoạt động, mà cũng tận tâm chu đáo trong suy nghĩ là vậy. Những suy nghĩ mà cô bộc bạch với chúng tôi, đó là những suy nghĩ của một người Đảng viên chân chính, đúng chất và mẫu mực. Cô mong muốn làm sao để dân tin vào Đảng, làm sao để Đảng là “một cái gì đó gần gũi với dân, giúp ích cho dân. Thế nên cô đã vận động các đồng chí trong Chi bộ cùng cô, làm những việc mà chúng tôi hay nghe khi học mà chẳng hiểu mấy “Đảng viên phải sâu sát thực tế, bám dân, hiểu dân”. Thực hiện điều đó, cô càng nỗ lực làm những công việc không tên: tắt đèn hằng đêm, tới từng nhà vận động, gặp từng người để đồng cảm sẻ chia. Nói về việc tắt đèn hằng đêm của mình, cô cho đó là việc làm nhỏ bé, mỗi đêm mỗi bóng đèn không dùng có thể hao bao nhiêu ngân sách của Nhà nước. Còn nói về việc chia sẻ nỗi khó khăn của bà con, cô nghĩ mình cũng từng rất khó khăn, cùng từng mất hết niềm tin, cũng từng rơi vào hoàn cảnh đó, nên cô hiểu tầm to lớn của sự quan tâm, động viên, dù ít hay nhiều. Lúc ấy cô cần cô thấu nên giờ đây, chắc người ta cũng cần như cô. Đó là những suy nghĩ hết sức bình dị mà thân tình, thế nhưng nó đầy trách nhiệm của một Đảng viên muốn lấy dân làm gốc như cô. Chính vì suy nghĩ ấy, cô cũng là người đề ra hoạt động Mỗi người Đảng viên phụ trách một gia đình nghèo trong Chi bộ mình. Hoạt động này ngày càng có hiệu quả tại khu phố, nó góp phần giảm tỉ lệ hộ nghèo của khu phố thấy rõ. Cô tâm sự, ắp tới đây, cô còn dự định phát động phong trào Đảng viên nuôi heo đất để quyên góp quỹ mua sách vở, tặng học bổng cho các em học sinh nghèo của khu phố. Qua tất cả những việc làm đó, cô dần dần xây dựng niềm tin trong nhân dân về cuộc sống, về Đảng. Quả thật, tiếp xúc với người Đảng viên này, chúng tôi mới cảm nhận hết về Đảng.

    Gặp cô, trò chuyện với cô, chúng tôi luôn ám ánh bởi 2 chữ “niềm tin”. Niềm tin cô gieo vào lòng dân, niềm tin dần gieo lại vào cô, và niềm tin cô vì dân phục vụ. Cũng chính chữ đó đã làm nên một người phụ nữ đáng nể như hôm nay. Cô Ril – người phụ nữ mẫu mực của thế kỷ 21: giỏi việc nước, đảm việc nhà. Học tập theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, cô trở thành tấm gương sáng của bà con trong khu phố: tận tụy, trách nhiệm, nhiệt tình! Với cô, những công việc không tên không hề dễ những cũng chằng dễ làm khó cô!