CON ÉN NHỎ GIEO NIỀM TIN CHO ĐỜI
Buổi chiều hè oi bức, cái nóng làm người ta luôn dễ cáu gắt khó chịu.Thế nhưng tiếp đón chúng tôi, cô Kim Ril vẫn tươi cười hiền hậu, nhiệt tình. Được biết, cô đang là một công dân tốt, một Đảng viên gương mẫu của khu phố 6, phường Cầu Kho, quận 1. Người dân trong khu phố thường thấy bóng dáng cô lặng lẽ đêm đêm đi tắt từng cái đèn đường còn sót, hay tận tình giúp đỡ bà con lối xóm. “Ai kêu cô đó, có cô đây”. Thế nhưng mấy ai biết được gian khổ và sự nỗ lực to lớn đằng sau ấy! Vượt qua khó khăn bản thân, cô không những làm tốt nhiệm vụ được giao mà còn nỗ lực làm nhiều hơn thế.
Cô – người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, cũng đã luống tuổi vẫn miệt mài với công tác dân vận hằng ngày. Ở cái tuổi của cô, người ta an nhàn bên con cháu, nghỉ ngơi sau cả đời cố gắng, còn cô vẫn hăng say cống hiến từng ngày.
Được biết, trước khi về khu phố 6 này, cô đã có 17 năm tuổi Đảng tại phòng Tài chính Kế hoạch tỉnh Tây Ninh. Năm 2003, vì điều kiện học hành của các con, cả gia đình chuyển về đây. Khi ấy, cô là chi ủy viên Chi bộ khu phố 6 và khởi đầu bằng việc buôn bán nhỏ tại gia. Từ bánh đến nước giải khát, cô đều bán để kiếm tiền nuôi các con ăn học. Người phụ nữ ấy cố gắng từng ngày, cho đến hôm nay các con đều thành đạt, là Đảng viên, là giảng viên… Cô cũng giống như bao người mẹ khác, cả đời tần tảo vì con, vì gia đình. Thế nhưng, cô cũng có điểm khác mà không nhiều người phụ nữ làm được. Đó là song song với nữ công gia chánh, cô còn là một Đảng viên gương mẫu.
Công việc của một Đảng viên tưởng chừng đơn giản mà không hề đơn giản chút nào: dân vận. Những năm trước, khu phố 6 nói riêng và phường Cầu Kho nói chung là khu vực rất mất an ninh trật tự. Đặc biệt nơi đây từng được coi là “thiên đường” của dân buôn bán ma túy. Có khu phố gồm 34 hộ thì đã hết 25 hộ buôn bán ma túy. Khu phố 6 cũng là nơi tập trung của nhiều người Chăm, các gia đình có người hồi gia hoàn lương, nhiều trẻ em mồ côi do ba mẹ buôn ma túy đi tù… Tình hình phức tạp vậy, nhưng cô cùng các thành viên Chi bộ đã không ngừng giúp đỡ, nghĩ đủ mọi kế hoạch, chương trình nhằm ổn định khu phố. Đối với các gia đình có người hoàn lương, cô nhiệt tình tới tận nhà bầu bạn, tâm sự, khuyên bảo sửa đổi. Đối với các em nhỏ, cô cùng Chi bộ khu phố đã lập ra Câu lạc bộ Kim Đồng để tạo môi trường sinh hoạt cho các em. Đối với các hộ nghèo, cô cũng tận tâm giúp đỡ từng bữa ăn, cái mặc, thân tình như người một nhà. Đến nay, tình hình an ninh trật tự tại khu phố vô cùng ổn định. Các gia đình khó khăn giảm, họ dần biết cách làm ăn buôn bán để sống. Một phần lớn người hồi gia cũng cải tà quy chánh, làm lại từ đầu. Các em thiếu nhi thì được học văn hóa, học kĩ năng sống, học về pháp luật. Giờ đây, các e không chỉ ngoan giỏi, mà còn góp phần trong các cuộc vây bắt đối tượng buôn bán ma túy. Có thể nói, tình hình khu phố ngày càng được cải thiện, tốt lên. Công sức cô không hề nhỏ, nhưng cô luôn miệng bảo rằng: “Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân, cô cùng với các thành viên trong Chi bộ luôn sát cánh, hoạt động cùng nhau, chứ một mình cô cũng không làm được gì”. Cô luôn khiêm tốn như vậy, làm nhiều việc nhưng cứ cho là nhỏ, bởi đó là đức tính khiêm tốn của một người Đảng viên. Là Đảng viên, là mẹ, là vợ hòa chung trách nhiệm trên vai cô. Nhưng cô chẳng hề than vãn nặng nhọc mà cứ cần cù hoàn thành từng nhiệm vụ một.
Mười năm xây dựng Đảng từ khi chuyển về khu phố 6 là mười năm nỗ lực cố gắng của cô. Thế nhưng cuộc đời cũng lắm chữ ngờ, cũng lắm gian truân. Năm 2013, cô phát hiện mình bị ung thư ở giai đoạn 2. Suy sụp, lo sợ, buồn rầu, đau đớn là tất cả những cảm xúc của cô khi ấy. Kể về hoàn cảnh bệnh tật của mình, cô không kìm được nước mắt. Vừa hồi tưởng, từng giọt nước mắt vừa rơi, chúng tôi hiểu nỗi sợ hãi, hoang mang mà cô từng trải qua. Nhưng người phụ nữa Việt Nam như cô cũng kiên cường lắm. Cô nói: “Mình cũng suy sụp dữ lắm, nhưng rồi nghĩ đến mọi người, nghĩ đến gia đình, mình không cho phép bản thân bỏ cuộc. Với lại mình cũng còn nhiều việc chưa làm lắm, mình vẫn chưa sẵn sàng buông xuôi”. Thế là cùng với gia đình bên cạnh động viên, cô kiên trì chữa trị từng ngày. Cứ 21 ngày, cô vào bệnh viện hóa trị một lần. Miệt mài… nỗ lực… kiên trì… mạnh mẽ… Cứ mỗi lần hóa trị, cơ thể cô lại trải qua một lần đau đớn cùng cực, tóc rụng, sức khỏe suy yếu nhiều. Trải qua 6 lần như vậy, căn bệnh của cô dần có biến chuyển tốt, cô khỏe dần lên. Đến tháng 3/2014, căn bệnh ung thư đã được chữa tận gốc. Quá trình đối mặt, chữa trị bệnh tật ấy, cô cũng mang ơn gia đình, bà con lối xóm, các anh cô trong Chi bộ nhiều lắm. Mọi người luôn bên cạnh an ủi, động viên, khuyến khích tinh thần cô rất nhiều. Với cô: “Lúc không sao, mình cứ thấy những lời động viên đó là bình thường, đến khi rơi vào hoàn cảnh, mới thấy quý những lời động viên. Đang lúc tăm tối nhất, bỗng nhiên nghe được câu khích lệ, thấy mình mạnh mẽ lên, có niềm tin hơn hẳn”. Cũng nhờ cô tận tâm tận tình với mọi người trước đây, được bà con thương yêu nên tới lúc khó khăn, ai ai cũng thương lấy cô. Hằng ngày sớm tối thăm nom, khích lệ từng chút. Cùng với sự quan tâm của gia đình, và nỗ lực chính bản thân, cô từng bước đẩy lùi bệnh tật, từng bước vượt cạn. Cô dùng chính niềm tin mình đã gieo vào lòng bà con để vượt qua bão bệnh. Niềm tin có vai trò lớn lắm. Niềm tin cho cô sức mạnh, cho cô mạnh mẽ vượt qua khó khăn. Thanh niên như chúng tôi ngày nay rất khâm phục sức mạnh tinh thần của cô khi ấy. Chính đây là tấm gương điển hình cho người phụ nữ Việt Nam, cho người Đảng viên gương mẫu. Cô cho chúng tôi thấy rõ, bệnh tật không là gì nếu như ý chí của bản thân đủ lớn mạnh.
Điều đáng khâm phục, đó là trong lúc đối mặt với bệnh tật, cô vẫn không hề lơ là công tác dân vận. Năm 2012, cô làm Phó Bí thư Chi bộ khu phố. Đến tháng 3/2013 cô phát hiện bệnh ung thư. Nhưng đến tháng 8 năm đó, do Bí thư hiện thời đã từ nhiệm, cô một thân cáng đáng công việc của cấp ủy. Mọi hoạt động của Chi bộ vẫn được duy trì đều đặn. Công tác dân vận vẫn được cô thực hiện không quản bệnh tật, mệt mỏi. Dù bệnh như vậy, nhưng cô vẫn quyết định không nhập viện chữa trị, mà vẫn ở nhà để hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ, một Bí thư. Cứ đến ngày hóa trị, cô lại vào bệnh viện; xong cô lại về với gia đình, với bà con, với những công việc không tên hằng ngày. Không những hoàn thành công việc như một người bình thường, mà cô còn làm gấp đôi. Đến khi cô khỏe hẳn, cũng là lúc Chi bộ được tặng danh hiệu “Chi bộ trong sạch, vững mạnh”. Với cô, những gì làm được, những khó khăn vượt qua, không thể thiếu những người thân luôn bên cạnh động viên cô. Một lần nữa, cô lại khẳng định: “Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân”.
Thời gian gần đây, sau khi khỏe hẳn, cô lại tiếp tục tham gia Hội nạn nhân chất độc da cam, để tiếp tục hoạt động tình nguyện. Có thể nói, ở cô, chúng tôi không nhận ra dấu hiệu của một người lớn tuổi, một người đã từng suy sụp vì bệnh tật; chúng tôi chỉ thấy niềm tin, sự nhiệt tình, nhân hậu, đảm đang. Làm một người mẹ đã khó, một người vợ hiền cũng không dễ, đảm đương thêm công việc ngoài xã hội lại càng khó khăn hơn. Nhưng với cô, nó không hề là gánh nặng, là “điều phải làm”; mà đó là niềm đang mê, ý thích và “muốn làm gì đó cho xã hội”. Tất cả như hòa chung trong con người cô.
Không chỉ làm, mà cô còn luôn suy nghĩ để làm tốt hơn.Những suy nghĩ về hộ nghèo, làm sao giúp họ thoát nghèo, làm sao giúp họ hoàn lương, làm sao các em được đến trường… luôn bủa vây cô. Cô tận tình năng nổ trong hoạt động, mà cũng tận tâm chu đáo trong suy nghĩ là vậy. Những suy nghĩ mà cô bộc bạch với chúng tôi, đó là những suy nghĩ của một người Đảng viên chân chính, đúng chất và mẫu mực. Cô mong muốn làm sao để dân tin vào Đảng, làm sao để Đảng là “một cái gì đó” gần gũi với dân, giúp ích cho dân. Thế nên cô đã vận động các đồng chí trong Chi bộ cùng cô, làm những việc mà chúng tôi hay nghe khi học mà chẳng hiểu mấy “Đảng viên phải sâu sát thực tế, bám dân, hiểu dân”. Thực hiện điều đó, cô càng nỗ lực làm những công việc không tên: tắt đèn hằng đêm, tới từng nhà vận động, gặp từng người để đồng cảm sẻ chia. Nói về việc tắt đèn hằng đêm của mình, cô cho đó là việc làm nhỏ bé, mỗi đêm mỗi bóng đèn không dùng có thể hao bao nhiêu ngân sách của Nhà nước. Còn nói về việc chia sẻ nỗi khó khăn của bà con, cô nghĩ mình cũng từng rất khó khăn, cùng từng mất hết niềm tin, cũng từng rơi vào hoàn cảnh đó, nên cô hiểu tầm to lớn của sự quan tâm, động viên, dù ít hay nhiều. Lúc ấy cô cần cô thấu nên giờ đây, chắc người ta cũng cần như cô. Đó là những suy nghĩ hết sức bình dị mà thân tình, thế nhưng nó đầy trách nhiệm của một Đảng viên muốn lấy dân làm gốc như cô. Chính vì suy nghĩ ấy, cô cũng là người đề ra hoạt động “Mỗi người Đảng viên phụ trách một gia đình nghèo” trong Chi bộ mình. Hoạt động này ngày càng có hiệu quả tại khu phố, nó góp phần giảm tỉ lệ hộ nghèo của khu phố thấy rõ. Cô tâm sự, ắp tới đây, cô còn dự định phát động phong trào “Đảng viên nuôi heo đất” để quyên góp quỹ mua sách vở, tặng học bổng cho các em học sinh nghèo của khu phố. Qua tất cả những việc làm đó, cô dần dần xây dựng niềm tin trong nhân dân về cuộc sống, về Đảng. Quả thật, tiếp xúc với người Đảng viên này, chúng tôi mới cảm nhận hết về Đảng.
Gặp cô, trò chuyện với cô, chúng tôi luôn ám ánh bởi 2 chữ “niềm tin”. Niềm tin cô gieo vào lòng dân, niềm tin dần gieo lại vào cô, và niềm tin cô vì dân phục vụ. Cũng chính chữ đó đã làm nên một người phụ nữ đáng nể như hôm nay. Cô Ril – người phụ nữ mẫu mực của thế kỷ 21: giỏi việc nước, đảm việc nhà. Học tập theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, cô trở thành tấm gương sáng của bà con trong khu phố: tận tụy, trách nhiệm, nhiệt tình! Với cô, những công việc không tên không hề dễ những cũng chằng dễ làm khó cô!